Gần 50 năm sống, dù vượt qua bao thăng trầm, dù có vững mạnh dần lên thì mình cũng có những lúc mong manh...
Vô tình thấy comment này và mình đã xin phép chủ comment copy về đây, để dành nhắc mình và dành cho cả những bạn trẻ có những lúc mong manh.
---
Gửi Mơ....
Thái độ của người khác dành cho bạn, thường không phản ánh giá trị thật sự của bạn, mà là tấm gương phản chiếu nội tâm, vết thương và cách họ học cách sinh tồn trong cuộc đời mình.
Có người luôn chọn cách chỉ trích người khác, vì họ lớn lên trong môi trường chỉ toàn trách móc.
Có người giữ khoảng cách, vì họ từng bị tổn thương quá nhiều khi mở lòng.
Có người hạ thấp bạn, không phải vì bạn kém cỏi, mà vì họ đang cố lấp đầy khoảng trống tự ti với những gì mà họ không có, nhưng lại nhìn thấy điều đó từ bạn.
Càng trưởng thành, bạn sẽ càng hiểu, bản thân mình không thể kiểm soát cảm xúc, tổn thương hay hành trình của bất kỳ ai.
Và bạn cũng không có nghĩa vụ phải gánh lấy gánh nặng tâm lý mà người khác chưa thể tự chữa lành.
Sẽ có những ngày bạn thấy mình đứng giữa đám đông mà vẫn như đang nói chuyện với hư không.
Họ nghe bạn, nhưng không hiểu. Họ nhìn bạn, nhưng không thấy.
Và điều đáng buồn nhất không phải là bị hiểu lầm,
mà là bạn bắt đầu nghi ngờ chính mình chỉ vì người khác không thấy những điều bạn có.
Có những người, cả đời chỉ nhìn thấy mặt nước,
thì làm sao hiểu được sự im lặng của một dòng chảy ngầm?
Bạn không cần phải sống như một lời bào chữa, cũng không nợ bất kỳ ai một lời giải thích nào về sự tồn tại của mình.
Đôi khi, điều đẹp nhất không nằm ở việc được công nhận, mà là dám hiện diện một cách nguyên vẹn, ngay cả trong sự cô đơn
Làm người, nhất định phải biết trân trọng điều xứng đáng, buông bỏ điều không đáng. Ai tốt với mình, mình tốt lại gấp đôi. Ai bạc với mình, chỉ cần giữ khoảng cách, không thù hận nhưng cũng chẳng níu kéo. Đời không dài, hãy dành thời gian cho những người xứng đáng.
Một đời người, có thể đi xa hay không không quan trọng, quan trọng là đi đúng hướng. Đừng vì những thứ phù phiếm, mà đánh mất sự đàng hoàng. Vì cuối cùng, điều quý giá nhất không phải là giàu có hay danh vọng, mà là có thể đứng trước cuộc đời này với một tâm hồn thanh thản, không thẹn với lòng!